VỀ HƯU
( 30-07-2015 - 05:53 PM ) - Lượt xem: 1248
Tuy đã chuẩn bị cả tâm lý lẫn công việc, nhưng những ngày nghỉ đầu tiên quả là bâng khuâng. Gần 40 năm trời sáng nào cũng tất tả dậy đúng giờ ăn sáng, đi làm, lo lắng xem hôm nay công việc thế nào, cơ quan có họp hành gì không?. Mấy hôm đầu tôi vẫn đúng giờ đi làm, lấy xe đi một vòng quanh phố phường, nhưng không dám đến cơ quan, thậm chí cũng không đến gần cơ quan, đi theo thói quen một lúc rồi về nhà
Đã ngoài 60, thỉnh thoảng nhớ lại những năm tháng đã qua tôi tự ngạc nhiên với chính mình, tại sao nhiều gian khổ vậy mà mình lại trải qua được? Tại sao khó khăn vất vả như vậy mà cũng nuôi con được? Đời sống bây giờ không thiếu gì nên nhớ lại lúc phải ăn cơm độn, một tháng chỉ có 3 lạng thịt 3 lạng đường, cả năm có 4m phiếu vải may quần hay áo là phải tính toán!. Tất cả là những hoài niệm buồn về một thời nghèo túng.
Người ta thường nói về tuổi thanh niên như là một lứa tuổi tràn đầy những điều tốt đẹp, điều đó không sai nhưng cũng không hoàn toàn đúng.
Tôi thấy tuổi trẻ có một lợi thế rõ nhất là đủ sức chịu đựng được mọi vất vả của cuộc đời. Từ 18 đến 30 tuổi cả nam lẫn nữ, trong một thời gian có hạn đồng thời phải học tập, phải phấn đấu cho sự nghiệp, phải kiếm tiền, phải lấy vợ, lấy chồng, phải nuôi con. Mà trong mọi việc ấy luôn nhiều khó khăn hơn là may mắn. Nói điều ấy làm gì? Ai chả biết như thế ! Nhưng tôi vẫn tự khâm phục bản thân mình vì đã vượt qua tuổi trẻ vất vả như vậy và đã trở thành một bà già khá yên ổn .
Tất nhiên là chẳng thích già, nhưng đã ngoài 60 thì không thể tự lừa dối là trẻ được. Già cũng chẳng sao, nhưng thỉnh thoảng cũng ngậm ngùi khi nhìn các thiếu nữ mặc váy ngắn, áo hở vai cùng người yêu đi nhảy đầm. Tuổi trẻ của tôi là thời chiến, phiếu vải có hạn ,quần áo nhiều khi phải vá thì lấy đâu ra kiểu này mốt nọ. Vả lại phải sơ tán trong rừng thì ngoài áo nâu quần đen ra làm gì có mốt gì khác. May mà mọi người lúc ấy có nhiều mối quan tâm khác như: phấn đấu vào Đoàn, vào Đảng, tập tự vệ, viết báo tường, thỉnh thoảng viết Quyết tâm thư .
Khi tôi nộp đơn xin vào Đoàn, Ban chấp hành Đoàn Thanh niên thông qua mọi tiêu chuẩn công tác của tôi nhưng yêu cầu tôi báo cáo xem đang yêu ai ! ( thời ấy thanh niên nam nữ nếu có quan hệ yêu đương thì phải báo cáo với đoàn thể ). Tôi nói là tôi chưa yêu ai, ban chấp hành đoàn đề nghị hoãn 3 tháng kết nạp tôi để điều tra xem tôi nói có đúng không. Lúc đó tôi mới hơn 20 tuổi khá xinh xắn nên trong cơ quan có vài ba anh chàng theo đuổi, tôi lập tức gặp từng anh chàng đang theo đuổi mình ra thông báo về việc Ban chấp hành Đoàn đang điều tra về các mối quan hệ của tôi yêu cầu không ai được nói điều gì có hại cho việc vào Đoàn của tôi. Tất nhiên là các chàng đều án binh bất động để tôi vào Đoàn được thuận lợi, sau 3 tháng tôi được kết nạp vào Đoàn thanh niên lao động.
Tất cả mọi người không ai thích già (tất nhiên) vì thế tránh nói đến từ “già” là hay nhất, tuổi già có bao nhiêu điều bất tiện: ốm đau, bệnh tật, trí nhớ giảm sút, nhan sắc tàn phai ... Vì thế có “Hội người cao tuổi” chứ không có “Hội người già”, nghe người cao tuổi lịch sự và êm tai hơn hẳn người già …
Tuy vậy sau khi đã trở thành “người cao tuổi” tôi phát hiện thấy tuổi già cũng có nhiều điều thuận lợi mà người trẻ không có thí dụ như: tha hồ ngủ không lo muộn giờ đi làm, ngoại trừ phải trông cháu, không lo lên lương, lên chức , không phải làm vừa lòng cấp trên, không lo phải hoàn thành kế hoạch công việc. Nhưng cũng có nhiều thú vui không còn nữa thí dụ: không có cơ hội mỗi ngày diện một bộ mới đến cơ quan người nọ ngắm người kia, bình phẩm khen chê, sau giờ làm cùng nhau đàn đúm ăn uống. Tóm lại khi đã già (mà nhất định phải già) thì người ta cũng quen dần và thích nghi. Mọi người thích nghi tuổi già đến nỗi trong một buổi tụ họp bạn bè đông người (tất nhiên toàn người cao tuổi) tôi nêu ý kiến: Nếu bây giờ có phép lạ cho trẻ lại thì mọi người muốn trẻ ở độ tuổi nào, rất nhiều ý kiến muốn trẻ lại ở tuổi 30 hoặc 40 gần như không có ai muốn trở lại tuổi 20. Tôi cũng muốn trở lại tuổi 40 lúc đó mọi nghĩa vụ đã gần xong, hoàn cảnh đã ổn định, nếu bây giờ mới 20 tuổi thì ngại quá vì trước mắt biết bao nhiêu việc phải lo, mà toàn những việc khó: Xin việc ở đâu , có người quen không ? chỗ nào cũng đòi ngoại hình ưa nhìn , có kinh nghiệm chuyên môn, trình độ ngoại ngữ, trình độ vi tính …v..v..
Chưa hết rắc rối, lại còn phải lấy chồng, lấy vợ, lấy ai đây? người mình bằng lòng thì gia đình không ưng, người gia đình ưng thì mình không bằng lòng. Nghĩ xa hơn nữa lại còn đẻ con, nuôi con, cho con đi học, con ốm đau , còn kiếm tiền, còn làm thêm …. Nghĩ đến lại phải trải qua những khó khăn gian khổ đó thì cứ già như bây giờ cho nhẹ người. Suy nghĩ kỹ thấy già cũng có nhiều cái lợi không phải toàn những điều bất lợi !!!
Trước khi nghỉ hưu tôi đã nghe và chứng kiến thái độ nghỉ hưu của một số người, có người quen đi làm tuy đã nghỉ nhưng những ngày đầu tiên hưu trí họ vẫn đến cơ quan nói chuyện với người này người kia dăm ba câu phải mất một thời gian họ mới chịu công nhận là mình đã không còn dính líu gì đến cái nơi họ gắn bó vài chục năm. Ông phó giám đốc trực tiếp của tôi sau khi nhận quyết định hưu, ngày nào ông cũng có mặt ở cơ quan và tham gia vào các cuộc họp, ông cũng có ý kiến này nọ như lúc chưa hưu, mọi người đều tế nhị không ai nói gì. Có hôm ban tôi họp kế hoạch thường lệ, đóng cửa phòng phía trước, ngồi họp được một lúc thấy ông đi qua phòng bên cạnh qua ban công phía sau vào phòng ngồi họp cùng mọi người như chưa hề về hưu, tôi thấy thương ông.
Thấy trước nhiều tấm gương khi về hưu bị hụt hẫng, có những biểu hiện đáng thương như vậy nên tôi quyết tâm chuẩn bị cho việc về hưu của mình đỡ bị động. Trước khi về hưu một năm cơ quan đã hỏi tôi có ý kiến gì không? Nhớ đến chị bạn làm cùng phòng đến thời hạn về hưu xin kéo dài vài tháng để chị ấy làm nốt công việc đang dở, cơ quan chấp nhận nhưng tôi thấy cũng có những tiếng xì xào, nhất định không để lâm vào tình trạng đó tôi trả lời cơ quan: cứ đúng chế độ là tôi xin nghỉ .
Trong năm làm việc cuối cùng trưởng ban để tôi tùy ý không dồn ép công việc nên tôi cũng thoải mái. Trong năm đó con tôi ở nước ngoài làm thủ tục bảo lãnh cho tôi sang chơi mấy tháng, sau khi đi chơi về cuối năm tôi chính thức về hưu.
Tuy đã chuẩn bị cả tâm lý lẫn công việc, nhưng những ngày nghỉ đầu tiên quả là bâng khuâng. Gần 40 năm trời sáng nào cũng tất tả dậy đúng giờ ăn sáng, đi làm, lo lắng xem hôm nay công việc thế nào, cơ quan có họp hành gì không?. Mấy hôm đầu tôi vẫn đúng giờ đi làm, lấy xe đi một vòng quanh phố phường, nhưng không dám đến cơ quan, thậm chí cũng không đến gần cơ quan, đi theo thói quen một lúc rồi về nhà. Lúc đó tôi thấy thông cảm sâu sắc cho những người đã về hưu trước tôi. Tôi chẳng có chức vụ gì, không có quyền hạn, không có bổng lộc gì, chỉ là thói quen lưu luyến nơi mình gắn bó nhiều năm, nhiều kỷ niệm vui buồn mà đã thấy khó dứt bỏ như thế ,huống chi những người có chức có quyền quen được người khác hỏi ý kiến, xin chữ ký thì họ hụt hẫng đến đâu ! .
Tôi là người hiếu động, không muốn ngồi chơi không để lâm vào tình trạng buồn bã , trước khi về hưu tôi đã mua một miếng đất khoảng vài trăm mét vuông tại một khu suối khoáng ở Hòa Bình với ý định làm một nhà vườn và có thể kinh doanh nhà nghỉ. Trước khi mua đất tôi cùng bạn bè lên suối khoáng chơi và thấy nơi này không xa Hà Nội quá, so với Hà Nội thì đất quá rẻ, đất tôi mua chỉ hơn ba chục triệu. Tôi chẳng biết gì về kinh doanh nhưng ý tưởng về một cái nhà vườn quá hấp dẫn tôi, ở Hà Nội làm sao tôi có một mảnh vườn đây? hình bóng ngôi nhà vườn với cây cối xanh mát bao quanh thôi thúc tôi .
Tôi tự tay vẽ thiết kế ngôi nhà vườn của tôi có sự giúp đỡ của một người bạn am hiểu kiến trúc. Xong bản thiết kế tôi bắt tay vào xây dựng, việc thuê thợ cũng không đơn giản, tôi muốn thuê thợ địa phương cho tiện nhưng thợ địa phương lại không hiểu bể phốt là gì, nhà khép kín là gì!. Tôi phải thuê thợ từ Hà Nội lên. Bà chủ nhà tôi trọ là người địa phương bảo tôi “Tại sao người Hà Nội cứ đòi xây nhà khép kín, nhà xí ở trong nhà bẩn chết , Hà Nội đất chật mới phải xây thế chứ ở đây đất rộng nhà xí cứ xây ra cuối vườn như nhà tôi đây này có phải sạch sẽ không?.
Khó giải thích cho bà chủ nhà quá nên tôi nói bừa “người Hà Nội lười lắm bác ạ! chỉ thích tiện chứ ngại đi xa”. Không thấy bà nói gì, chắc là chấp nhận lời giải thích của tôi. Khu suối khoáng này, nhà nước khai thác đã lâu, các nhà nghỉ và dịch vụ còn rất thô sơ. Dân cư trong xóm đa số là người Mường, họ đều nghèo, một số gia đình người Kinh mở hàng ăn và nhà trọ bình dân. Bà chủ nhà tôi đang trọ cũng là người Kinh, bà làm một ngôi nhà sàn lớn ngăn ra nhiều ô để cho thuê trọ và nấu ăn cho khách. Khách trọ đều là người ở nơi khác đến tắm suối khoáng , tôi thuê một ô trên nhà sàn của bà ở dài hạn để trông coi xây dựng ngôi nhà vườn của tôi. Có hôm một đôi vợ chồng trẻ ở Hà Nội lên tắm suối khoáng , đi thuê chỗ ở, cô vợ nhìn thấy nhà sàn rất thích, muốn ở nhà sàn cho lãng mạn, người chồng thực tế hơn đòi thuê nhà nghỉ khép kín, cô vợ không nghe nên chồng đành chiều theo. Họ ở một ngăn cạnh chỗ tôi ở, nửa đêm vợ muốn đi vệ sinh chồng phải cầm đèn pin đưa vợ ra nhà vệ sinh ở cuối vườn. Sáng hôm sau tôi thấy hai vợ chồng trả phòng sớm đi thuê nhà nghỉ khép kín, chắc cô vợ nhận ra sự lãng mạn quá phiền phức và bất tiện !!!
Chắc nhiều lần gặp khách như thế nên một hôm bà chủ nhà nói với tôi “Khách nào bây giờ cũng đòi khép kín, chắc tôi cũng phải xây nhà khép kín mới có khách.”
Quá trình xây nhà của tôi kéo dài hơn nửa năm, thỉnh thoảng cũng có sự cố như nước lũ về không mua được cát, có hôm thợ chạy về báo “bà ơi! cả xe cát rơi xuống ao rồi”, có lúc thợ của tôi bị trai làng đánh vì trêu gái làng, mãi rồi nhà cũng phải xong. Tôi được một người bạn có chuyên môn về cây cảnh thiết kế cho tôi một vườn cảnh rất xinh đẹp. Mảnh đất của tôi không to lắm nhưng đủ cả hai hồ cảnh nhỏ hai bên nhà, một núi nhỏ trên có một cây ngọc lan, một cây hoa sữa. Cây cối phong phú hợp cảnh quan, vòm cổng trước nhà là một giàn hoa xác pháo màu cam rất đẹp mắt. Tôi rất vui vì thời điểm đó ngôi nhà vườn của tôi được dân làng đánh giá là đẹp nhất khu vực đó .
Tôi quên mất không nói một điều rất thú vị là xây nhà ở miền quê không phải xin phép xây dựng, muốn xây to cao bao nhiêu tùy ý, hơn nữa muốn quay hướng nào cũng tùy thích. Chỉ có điện là phải mua của nhà nước còn nhà nào cũng tự đào giếng lấy, ở đây là mỏ nước, đào xuống một mét đã có nước trong vắt chỉ việc bơm lên dùng thoải mái. Còn việc thoát nước cũng đơn giản, trước mặt nhà là ruộng, cạnh nhà cũng là ruộng chỉ cần bắc ống thoát nước.
Nhà tôi chỉ có hai tầng, một phòng chính giữa để chủ nhân ở khoảng 20m có toilet và bếp khép kín, trên gác, dưới nhà tổng cộng chỉ có 5 phòng để cho thuê, đủ cả toilet, giường tủ bàn ghế. Cạnh nhà chính có một phòng nhỏ cho nhân viên ở và một căn bếp để phục vụ khách.
Nhà nghỉ của tôi đã xong, chỉ chờ giấy phép kinh doanh là đường hoàng hoạt động. Tôi chẳng hiểu gì về kinh doanh, kinh doanh nhà nghỉ lại càng không biết. Tôi thấy các đoàn thể, các gia đình, các đôi vợ chồng con cái lũ lượt kéo nhau đi tắm suối khoáng thì nghĩ đơn giản là mình làm một cái nhà vườn chủ yếu cho gia đình mình và bạn bè mình nghỉ ngơi và nhân thể cho các gia đình thuê hoặc các đoàn thể đi nghỉ. Tôi suy nghĩ thơ ngây đến mức ngốc nghếch về nhà nghỉ như thế nên sau này tôi đã thất vọng ghê gớm. Đó là chuyện về sau, trước mắt tôi thuê ba nhân viên người địa phương và nhà nghỉ của tôi bắt đầu nhận khách.
Tôi rất may mắn là khai trương nhà nghỉ đúng kỳ nghỉ lễ 1-5 mấy ngày liền nên khách vào tấp nập, lúc nào cũng đông kín các phòng, nhiều lần phải từ chối khách vì nhà nghỉ quá ít phòng. Thật là phấn khởi vì bước đầu rất thuận lợi. Những ngày lễ náo nhiệt qua đi ít lâu thì tôi nhận ra rằng khách là các đoàn thể đi nghỉ hoặc các gia đình là rất hiếm mà chủ yếu là các đôi thuê theo giờ. Tôi nói ra suy nghĩ của mình với nhân viên của tôi thì được cháu nó chỉ ra một thực tế mà tôi không nghĩ đến “ cô ơi! nhà nghỉ chủ yếu là cho thanh niên nam nữ thuê chứ các ông bà già thuê là rách việc lắm, khách là người già luôn kêu ca nào là nước pha trà không được sôi, chăn gối chưa sạch, xét nét mọi thứ, thanh niên nam nữ vào thuê có đứa nào để ý xét nét cái gì đâu, làm gì có thì giờ để ý đến việc khác.”
Được nhân viên khai sáng tôi cũng hiểu biết hơn về hoạt động của nhà nghỉ tuy rằng chưa thấu đáo. Càng về sau tôi càng có dịp hiểu biết nhiều về nhà nghỉ hơn. Khi mua miếng đất tôi thấy nó có nhược điểm là hơi khuất, nhưng bây giờ tôi mới thấy nhà nghỉ ở chỗ khuất hóa ra là ưu điểm, các đôi thích chọn nhà nghỉ của tôi hơn chỗ khác .
Tôi thường ngồi ở phòng của tôi là trung tâm để quan sát khách ra vào và điều hành nhân viên. Có hôm tôi thấy hai đôi nam nữ cùng vào thuê phòng hình như họ là một bọn, nhân viên sắp xếp đôi có cô mặc áo hoa ở phòng bên phải, đôi có cô áo xanh ở phòng bên trái, họ đã vào phòng ổn định tôi ngồi uống nước ở hiên ngắm vườn. Độ một tiếng sau tôi thấy hai cô gái mở cửa, cô áo xanh sang phòng cô áo hoa và ngược lại, có lẽ việc đó với họ là bình thường, các nhân viên cũng thấy bình thường chỉ có tôi là thấy sốc. Hôm khác vào lúc đêm khuya tôi thấy nhân viên đón một ô tô con có mấy người đàn ông đi cùng mấy cô gái, sau khi đã xếp phòng cho họ nhân viên thì thào với tôi ông nọ ông kia chức vụ gì của tỉnh, họ đều là cán bộ có cỡ .
Rất nhiều lần tôi được nhân viên chỉ cho biết các quan chức đi chơi gái, tôi cứ thấy ghê ghê. Tôi đã từng xem sách xem báo nói rất nhiều về các tệ nạn các hoạt động mãi dâm, nhưng tôi cứ thấy nó xa xôi ở tận đâu đâu không liên quan gì đến mình, tôi không chịu được khi nó hiện diện trong nhà mình.
Một buổi chiều vắng khách, tôi ngồi trên hiên vừa uống trà vừa ngắm vườn cây thì có một xe máy to loại thể thao tiến vào, người điều khiển xe là một thanh niên vạm vỡ, dáng ăn chơi, chở một người đàn bà trông có vẻ là dân buôn chuyến tuổi tác đáng là mẹ anh chàng kia, nhân viên của tôi ra đón họ và đưa lên phòng. Với tư tưởng cổ điển và có phần chậm hiểu nên thoạt tiên tôi nghĩ là hai mẹ con đi chơi , nhưng một lúc tôi chợt nghĩ ra. Cậu nhân viên của tôi chạy xuống cười hi hí “ Cô ơi! mới đầu cháu cứ tưởng bọn này đi buôn bán vào thuê phòng để tính toán …hi …hi…” .
Rất nhiều khách đàn ông vào hỏi nhà nghỉ có tiếp viên không, khi biết là không có thì bỏ đi. Tôi hiểu ra là nhà nghỉ phải có gái mới đông khách, nhưng tôi không chấp nhận nổi sự thật đó. Tôi rất phân vân không biết nên tiếp tục như thế nào.
Một buổi trưa, trong nhà các phòng đều có khách thuê, tôi đang ngồi đọc báo thì cậu nhân viên từ trên gác xuống nói với tôi “ Cô ơi! ngoài cổng có một con mụ đang đi tìm chồng, chồng nó đang ở phòng số 3 trên gác cô chớ có mở cửa cho nó vào nhé.” Tôi hốt hoảng “ Chết rồi, bảo chúng nó giải tán đi.” Cậu nhân viên trấn an “ Cô đừng lo, cháu đứng trên ban công quan sát thấy nó đi rồi, nó không biết chắc chồng ở nhà nghỉ nào nên đi tìm hú họa thôi”. Tôi bắt nhân viên yêu cầu đôi kia ra khỏi nhà nghỉ, anh chàng nghe nói vợ đi tìm vội vã chuồn mất .
Tôi thấy khó lòng mà chịu đựng được cảnh này, tự trách mình sao mà ngốc nghếch như thế, có lẽ phải từ bỏ ngôi nhà vườn xinh đẹp này thôi!.
Trước mắt tôi cho nhóm nhân viên thuê lại nhà nghỉ để kinh doanh vài tháng còn tôi vào Nam du lịch nghỉ ngơi .
Mấy tháng sau tôi bán ngôi nhà vườn của tôi cho người khác, kết thúc sự nghiệp kinh doanh nhà nghỉ ngắn ngủi và không lấy gì làm vui lắm .
Người nghỉ hưu sử dụng thời gian mỗi người một cách , người có vốn và ham mê làm ăn thì mở công ty, mở cửa hàng, người không có vốn nhưng có sức khoẻ, có chuyên môn thì đi làm thêm. Còn rất nhiều người không phải lo lắng về kinh tế, hoặc cũng chẳng biết làm gì thì có công việc khác. Việc phổ biến nhất đối với người già là tập thể dục, có người tập sáng có người tập chiều, tuỳ ý thích, tuỳ hoàn cảnh. Tập thể dục vừa là nâng cao sức khoẻ còn là thời gian giao lưu cho vui với bạn bè.
Nhà tôi đi bộ 5 phút là đến Hồ Gươm nên hầu như sáng nào tôi cũng đi bộ một vòng quanh hồ. Buổi sáng ở Hồ Gươm thật náo nhiệt, có nhóm tập thể dục theo nhạc, có nhóm tập thái cực quyền, có nhóm múa quạt, múa kiếm, có nhóm đánh cầu lông. Nhưng người đi bộ là nhiều nhất, đa số là đi một mình, đi bộ vừa đơn giản vừa hiệu quả cho sức khoẻ. Sau buổi tập các bà ghé qua chợ mua đồ ăn trước khi về nhà, các ông rủ nhau đi ăn sáng, rồi ngồi quán cà phê đọc báo .
Đối với một số người thì có một bộ môn được coi là thể thao hấp dẫn hơn đó là khiêu vũ. Khiêu vũ chẳng những khoẻ người mà còn được nghe những bản nhạc du dương, được ăn mặc đẹp. Các câu lạc bộ khiêu vũ mở rất nhiều để đáp ứng mọi nhu cầu, các câu lạc bộ hiện đại cho giới trẻ thường mở vào buổi tối, câu lạc bộ cổ điển mở ban ngày cho hợp với sinh hoạt của người lớn tuổi.
Tôi cũng được chị bạn thân rủ tham gia khiêu vũ mỗi tuần một lần, chị bạn tôi là người rất mê nhảy đầm, nếu có thể thì ngày nào chị cũng muốn đi nhảy. Tôi cũng thích khiêu vũ, vì đến vũ trường không khí có vẻ hội hè, mọi người đều ăn mặc đẹp, nhạc du dương, ánh điện mờ ảo . Có một vấn đề phiền toái đó là bạn nhảy, thời trẻ (hoặc chưa già lắm chỉ độ 40) tôi đi nhảy rất tự tin vì thể nào cũng có các chàng lăm le đến mời, bây giờ mình đã già cũng mất tự tin, phải rủ được bạn nhảy đi cùng. Rủ ai? đó là cả một vấn đề. Thật ra vấn đề này các vũ trường đã giải quyết từ lâu, thuở xưa chỉ có đàn ông đến vũ trường , phụ nữ đứng đắn không ai đến đó, nên các vũ trường ngày trước có các cô gái nhảy để nhảy với khách. Ngày nay xã hội thay đổi đến mức hình như ngược lại, các vũ trường chủ yếu là khách nữ, có thể nói là 90% khách là phụ nữ , mà lại là phụ nữ lớn tuổi. Điều này có thể hiểu là phụ nữ lớn tuổi có nhiều thì giờ, có tiền và sau một khoảng thời gian dài vất vả cho chồng con, cho sự nghiệp chị em phụ nữ cũng muốn vui chơi.
Điều đó dẫn đến các vũ trường hiện nay toàn tiếp viên nam ( trai nhảy ) các tiếp viên nam được vũ trường thuê đều trẻ, và tất nhiên là phải nhảy giỏi. Khách nữ không lo không có bạn nhảy, các khách nữ có thể chủ động chọn tiếp viên nào mình ưng ý và thường sau buổi nhảy có boa cho tiếp viên.
Cách đây độ 15, 20 năm các vũ trường bán vé vào cửa, nhưng ngày nay các vũ trường đều để khách vào tự do, chủ yếu họ lấy tiền nước, biết thế nên ai vào chí ít cũng uống một cốc nước cam hoặc một chai bia .
Vậy là vấn đề bạn nhảy không phải lo nữa, những phụ nữ thích nhảy có thể thoải mái vui chơi, nhưng tôi lại không thoải mái, tôi là người có tư tưởng cổ điển, tôi không thích nhảy với các tiếp viên. Tôi muốn bạn nhảy phải có giao lưu như một người bạn, các tiếp viên tuy nhảy giỏi nhưng khi nhảy họ giống như đang làm việc, tất nhiên tôi biết là họ đang làm việc nhưng tôi vẫn không thích. Nếu muốn giải quyết vấn đề đó thì tôi phải có bạn nhảy riêng, đó lại là điều phiền toái mà tôi không muốn chút nào. Hơn nữa sàn nhảy cũng hay nảy sinh nhiều dư luận mà báo chí đã nhắc đến, việc các bà lớn tuổi bao trai nhảy, rồi có những vụ ghen tuông xảy ra, tất nhiên không phải nhiều việc xấu nhưng cộng với tư duy cổ điển của tôi, tôi ít khi tham gia khiêu vũ./.
ĐINH LỆ QUÂN