TRẠM XE “NGƯỜI ĐIÊN”
( 21-01-2014 - 09:53 PM ) - Lượt xem: 1431
Cụ làm gì, cụ ở đâu mà mỗi lần ngang qua tôi vẫn thấy cụ ngồi như chờ đợi chiếc xe lăn bánh tới. Trạm xe vắng người, bất kể đó có là giờ cao điểm. Người xuống, người lên đều vội vã tất bật. Trạm xe chỉ mình cụ ngồi với hàng cây, có lúc xe dừng tôi bắt gặp tiếng cười khanh khách, cảm giác thoáng sợ hãi!
Dòng người tấp nập, có những nơi chỉ một lần ngang qua, nhưng có những nơi tôi đã bao lần quay lại mà vẫn thấy mình hững hờ.
Những năm tháng đại học đến trường bằng xe buýt, những chuyến xe theo thời gian được lập trình. Lên xe từ trạm đầu tiên, yên vị cho mình chiếc ghế thứ tư, mỗi chiều từ trường về tôi lại đắm mình trong âm nhạc từ tai nghe, nhìn ngắm hoàng hôn, con đường phủ bụi ồn ào vào giờ tan trường, tan ca,..ai nấy mỏi mệt sau một ngày làm việc. Đôi mắt lim dim muốn chìm vào giấc ngủ, nhưng mỗi lần xe dừng trạm lại tỉnh giấc theo quán tính tự nhiên.
Bên đường, một trạm xe buýt không biết đã tự bao giờ tôi vẫn nhìn nó, bằng sự chăm chú không giống với những trạm xe khác. Những cánh hoa xuyến chi trắng muốt mỏng manh nở rộ, những cây cỏ dại chen nhau mọc ven trạm và một bóng cụ bà tôi luôn gặp mỗi chiều tan trường. Tự hỏi mình nhìn vì điều gì, sự tò mò hay lòng thương? Tôi không biết cụ từ đâu tới? cụ đã ngồi đó tự bao giờ? Nếp nhăn trên gương mặt gằn lên cuộc đời vất vả. Cụ làm gì, cụ ở đâu mà mỗi lần ngang qua tôi vẫn thấy cụ ngồi như chờ đợi chiếc xe lăn bánh tới. Trạm xe vắng người, bất kể đó có là giờ cao điểm. Người xuống, người lên đều vội vã tất bật. Trạm xe chỉ mình cụ ngồi với hàng cây, có lúc xe dừng tôi bắt gặp tiếng cười khanh khách, cảm giác thoáng sợ hãi! Tiếng cười làm nên không khí lạnh lẽo, đơn độc như thể tìm cho mình một âm thanh giữa chốn đông người. Thân người gầy dộc, mái tóc điểm màu, mặc trên mình chiếc áo đã đầy màu năm tháng, nhàu nhĩ và những vết rách. Làn da rám nắng trên gương mặt khắc khổ, cảm giác như đã có những mất mát, đau thương đi vào cuộc đời. Hình ảnh ấy dường như trở thành thói quen, mà mỗi lần xe qua hay dừng trạm đều hút vào mắt tôi
Bóng tối phủ về che ánh mặt trời, mây đen ùn tới kéo theo những hạt mưa trĩu nặng. Nhạt nhòa ô cửa kính, vẫn thoáng thấy bóng người ngồi với ánh thẫn thờ mắt nơi trạm xe. Mưa sẽ tạt vào, lạnh buốt những giọt nước vô tình, hắt vào lòng nỗi buồn sâu thẳm. Xe vẫn chạy, dần xa trạm.
Chiều vội vã, tia nắng cuối ngày chưa kịp tắt. Những âm thanh ồn ã tự bên ngoài thu hút bao sự chú ý, những cái nhìn tò mò, hiếu kì. Tiếng la hét, tiếng chửi, tiếng ú ớ,…hòa vào làm thành một hợp thể của đường phố. Xe buýt dừng trạm chưa đầy ba mươi giây, chỉ kịp thấy bóng dáng quen thuộc giờ đây đang ngồi giữa dòng người, cụ bị đánh. Bản thân cụ sai hay lòng người vô tâm giữa những mảnh đời, con người ấy không chống cự, cố ăn hết chiếc bánh mì thấm đầy cát bụi, tủi nhục và nước mắt. Nhưng cụ có thấy điều đó, và có cần không với một người đang tìm cuộc sống. Sự câm lặng không chỉ bên ngoài mà còn trong cả tâm tưởng, mọi điều được biểu hiện qua ánh mắt, những lần bắt gặp tôi thấy sự ngây dại mà ẩn chứa nỗi buồn dường như vô tận.
Màu hoàng hôn ảm đạm, cầm trên tay ổ bánh mì nhỏ, chuẩn bị xuống trạm. Khoảng không vắng lặng được dệt lên bởi màu trắng xuyến chi tinh khôi, bên sắc tím của hoa trinh nữ e lệ giấu mình. Bước lại gần cụ trong một tình thương hòa nỗi sợ, chân tôi bỗng dừng bước, phía sau anh thanh niên cùng xuống trạm chạy vội đến bên cụ òa lên tiếng “Mẹ”. Đôi mắt thẫn thờ, trầm lặng dần ngước lên, như sự thức tỉnh giữa u mê vô thức, những giọt nước long lanh. Có phải bao lâu nay cụ đợi chuyến xe này? Tiếng cười bất chợt vang lên, dù vẫn là âm thanh ấy nhưng tôi biết tiếng cười là của niềm hạnh phúc.
Quay mặt đón chuyến xe tiếp, radio vang lên giai điệu ngày xuân. Đoàn người xa quê vội trở về nhà. Đứa con xa mẹ đã kịp về lại yêu thương. Mùa xuân về rồi, mang theo những ấm áp, yêu thương, mang về những nụ cười, trao trả những hoài mong cho những tháng năm ngóng chờ. Có lẽ ngày mai trạm xe sẽ không buồn tẻ, người điên cũng có lúc tỉnh./.
HỒNG MINH (Sinh viên KHXH&NV)