Chuẩn bị sẵn sàng đi sơ tán/
Cánh tay cầm chiếu, vai khoác thêm ba lô/
Anh xách đôi giày chuột khoét,/
Em xách đôi dép tụt quai/
Sẵn sàng ta đi trốn đạn bom điếc tai!...
Tôi cũng suy nghĩ nhiều về câu nói của Đềcác: “Tôi tư duy nên tôi tồn tại” và vẫn chưa thật hiểu Mác đã “lộn ngược” phép biện chứng của Hêghen như thế nào… Nhưng cuối cùng, mọi người đều hiểu rõ rằng chỉ có chủ nghĩa duy vật biện chứng do Các Mác và Ăngghen sáng lập và Lênin phát triển là đúng đắn nhất.
Việc học tập ở năm thứ nhất được bắt đầu không phải với những môn lịch sử hấp dẫn của khoa như tôi đã tưởng, mà bằng một tuần học chính trị (kể từ thứ hai 25-10) cho toàn thể sinh viên của tất cả các khoa ngồi chật kín hội trường. Được ngồi nghe giảng trong hội trường lớn như vậy, tôi mới cảm nhận được rõ ràng là trường đại học thì khác với trường phổ thông như thế nào.
Chuyến tàu này không quá đông khách, nên tôi chọn đươc một chỗ ngồi tốt bên cửa sổ và có chiếc bàn con gắn ngay dưới thành cửa. Không để ý tới những người ngồi bên cạnh và trước mặt mình, tôi lấy từ ba lô ra cuốn nhật ký đặt lên bàn và mở bút để ghi lại những giây phút bắt đầu rời khỏi thành phố thân yêu
Biết rất rõ rằng nếu được đi du học nước ngoài thì mình sẽ có một tương lai tươi sáng; nhưng tôi lại không muốn sống xa gia đình, lo ngại nhất là phải xa cách Tâm. Chỉ một ngày không được thấy em, tôi đã cảm thấy bứt rứt bồn chồn; vậy mà phải xa em đằng đẵng suốt bao nhiêu năm ở nơi chân trời góc bể thì chịu làm sao được
Thanh Tâm ơi, đây là lần đầu tiên anh viết tên em vào cuốn sổ này. Anh yêu em vô cùng vô tận. Giả sử như không được biết em trên cõi đời này, thì không biết anh sẽ sống ra làm sao nữa. Giờ phút này nếu cả hai đứa chúng ta cùng được đứng trong hàng ngũ Đoàn thì hay biết bao? Y như là Paven với Rita ấy nhỉ! Trong thời đại khốc liệt này, chúng ta phải sống sao cho ra sống, đúng không em?...
Tôi đã hình dung ra công việc trong ngày của Tâm, và luôn tự hỏi “lúc này em đang làm gì?” để có thể dõi theo em đến đúng nơi cần tìm. Ôi, em đúng là một thiếu nữ “đẹp người-đẹp nết”; với em, tôi hiểu rõ câu “ ruộng sâu trâu nái, không bằng con gái đầu lòng” có ý nghĩa như thế nào
Nhưng lúc này bên cạnh người mậu dịch viên ấy lại có thêm một cô gái nhỏ. Khi nghe tôi nói với mậu dịch viên:“ Chị cho mua một cân cà chua!”, cô gái nhỏ nhanh nhẹn nhặt những quả ngon đặt lên bàn cân rồi nhìn tôi một thoáng và miệng hơi mỉm cười. Khi bắt gặp ánh mắt với nụ cười ấy, tôi sửng sốt nhận ra cô gái này là ai và thầm nghĩ: “ Trời ơi, đây chính là em đấy sao!”.
so sánh với những đoàn viên komsomol rời bỏ công trường Baiarơca bị coi là phản bội lý tưởng và bị đốt thẻ đoàn, hay những đoàn viên trốn khỏi công trường ở vùng Viễn Đông trong tiểu thuyết “Dũng cảm” bị truy đuổi như những kẻ đào ngũ, tôi nhận ra việc kết thúc đợt xung phong tình nguyện đi lao động của mình thật dễ dàng, khác hẳn với những trường hợp ở Liên Xô.
Tôi đã nhận ra rằng: dường như mỗi công trình khoa học mà tôi hoàn thành trong suốt sự nghiệp của mình, kể cả luận án tiến sĩ, đều ít nhiều mang dấu ấn từ sự chỉ dẫn của thầy qua những bài văn nghị luận ngày ấy. Vì vậy, tôi suốt đời mang ơn thầy Phan Tích Lương.
việc những bạn học bình thường của tôi trốn không đi lao động để tìm cách học lên cao hóa ra lại là hành động đúng. Còn chúng tôi, những người tình nguyện đi lao động ở công trường và nông trường, có lẽ lại là một lũ ngu ngốc bị mắc lừa.
Khẩu hiện “Một người làm việc bằng hai” được treo trong Hội trường, nhưng trên công trường tôi chẳng thấy ai làm việc với năng suất gấp đôi định mức đã đề ra. Các phong trào thi đua chỉ được nói nhiều trong các cuộc họp Đảng và Đoàn, còn mọi người đến đây lao động chỉ là để kiếm sống, với mong ước cuộc đời sẽ được dễ chịu hơn.