Đến thăm ba má tôi trong dịp Tết này, Thiên Hương đã trở nên tự nhiên vui vẻ hơn tâm trạng của nàng trong dịp này năm ngoái. Chắc rằng nàng đã yên tâm về người yêu cũ của mình trên chiến trường phía Nam. Má tôi cùng nàng vừa nấu nướng cơm nước vừa trò chuyện rất thân tình. Má còn hướng dẫn Hương cách làm lòng gà sao cho sạch sẽ mà không phải bỏ phí những đoạn ruột già rất ngon. Sau bữa ăn, ba má gửi mấy món quà nhờ Hương mang về biếu bố mẹ ở nhà và dặn rằng: “Khi nào thuận tiện, hai bác sẽ đến thăm bố mẹ cháu tại nhà!”.
Tôi đang phân vân chưa hiểu anh Phi chế tạo bơm này bằng cách nào, thì anh Minh ghé vào tai tôi thì thầm: “Đừng nghe nó nói. Áp suất ống bơm chỉ tập trung vào một chỗ, nếu dùng hai vòi thì phải chia đôi áp suất, bơm thế quái nào đươc!”. Anh Minh nói đúng! Do vậy, tôi hiểu vì sao anh Phi lại phải dặn chúng tôi “đừng tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả” khi nghe mình nói.
Cứ mỗi dịp Tết đến xuân về, tôi lại hồi nhớ những ngày Tết xưa như những kỷ niệm sâu sắc đánh dấu từng chặng trên dòng chảy thời gian xuyên suốt cuộc đời mình. Đặc biệt, Tết Bính Ngọ 1966 đã để lại trong tôi những dấu ấn không phai mờ trong suốt nửa thế kỷ đã qua. Khi ấy, là một sinh viên Khoa Lịch sử Trường ĐHSP Hà Nội sơ tán tại một xã thuộc huyện Tiên Lữ tỉnh Hưng Yên trong thời gian chiến tranh ở miền Bắc, tôi được về ăn tết với gia đình tại thành phố Hải Phòng.
Nhận Quyết định xong, tôi lập tức đèo Hương ra ga Phú Thọ cho kịp chuyến tàu chiều về Hà Nội. Khi đã yên vị trên tàu, tôi mới chợt nhớ ra rằng mình đã quên gửi bức thư của ba cho bác Vũ Bỉnh. Nhưng việc ấy giờ đây đã trở nên không cần thiết nữa, vì chính bác ấy đã ký Quyết định cử chúng tôi về trường.
Hàng loạt câu hỏi nảy sinh trong đầu tôi: tại sao một “thủ khoa” phải về tỉnh dạy phổ thông, còn những người kém mình lại được giữ lại đại học? Chẳng lẽ những lời hứa hẹn của các thầy với mình và với ba không có chút giá trị nào? Ai đã gây ra cho mình sự bất công này? Và vì sao họ lại gây cho mình như vậy? Tương lai sự nghiệp của mình rồi sẽ ra sao?...
Khi ấy, tất cả chúng tôi đều phải thấm nhuần tinh thần “Đâu Đảng cần-thanh niên có, việc gì khó-có thanh niên” và “Sẵn sàng đi bất cứ nơi đâu khi Tổ Quốc cần” ; mà khóa học của chúng tôi còn được mệnh danh là “Khóa Tổng tiến công”, nên hầu hết mọi người đều viết đơn theo tinh thần đó. Nhưng trong thâm tâm, ai cũng chỉ mong đạt được nguyện vọng riêng của mình.
Từ hôm ấy trở đi, tôi không biết ba đã gặp được bác Sáu Giàu lần nào hay chưa; mà cũng không thể ngờ được rằng 20 năm sau chính tôi lại được gặp và cộng tác với bác. Chỉ có lời khuyên của bác là sẽ nhanh chóng thể hiện hiệu lực với tôi một cách lạ thường!
Tôi biết lúc này mình phải làm gì khi nhìn về chiếc giường có đủ chăn chiếu trên đó. Nhưng bỗng lý trí nổi lên mách bảo: “Ăn cơm trước kẻng” là điều cấm kỵ; phải biết kiềm chế mình như tấm gương Paven; phải giữ kỷ luật dân vận… Thế là tôi rút tay ra, không dám đưa nàng lên giường mà chỉ ngồi lặng lẽ ôm ấp thân hình mềm mại ấy để cơn hứng khởi nguôi dần.
Vì chưa nói gì với ba má về quan hệ của mình với Thiên Hương, nên tôi chưa dám mời nàng đến thăm hai cụ. Nhưng ngày hôm sau, khi cậu Bính cùng dì Quỳ đạp xe đến thăm anh chị Nguơn, thì ba má đã biết sự bí mật của tôi. Cậu Bính cứ hết lời tấm tắc: “ Cái anh chàng Quốc tấm ngẩm tầm ngầm như vậy, mà hóa ra lại kiếm được cô bạn gái quá hay!”.
Đúng 12 giờ đêm, tôi mang phong pháo ra ban công đốt. Tiếng nổ váng nhà hòa lẫn với hàng loạt tiếng pháo ở khắp nơi dội về. Xác pháo văng tung tóe cùng lúc khói cay nồng bay vào nhà tạo nên hương vị đặc trưng của ngày tết. Cùng lúc đó, ba mở hết cỡ âm thanh chiếc đài Orionton để lắng nghe bản Quốc ca hùng tráng giữa phút giao thừa; tiếp theo là lời chúc tết quen thuộc của Chủ tịch Hồ Chí Minh với bài thơ Mừng Xuân Mậu Thân 1968:
Nhưng khốn nỗi là, cho dù Thiên Hương có như thế nào đi nữa, thì tôi vẫn cứ yêu mà không sao dứt bỏ được nàng. Câu hỏi còn lại day dứt tôi là: phải chăng Hương chỉ cần mình để thay thế cho người yêu phương xa còn đang vắng mặt? Đã có lúc tôi cầu xin Thiên Hương cho mình biết điều gì đang day dứt tâm hồn nàng? Nàng đã bật khóc mà bảo: “Hương không cần Quốc nữa, hãy để cho Hương được yên!”. Nhưng khi thấy tôi có vẻ lảng tránh, thì nàng lại chủ động tìm đến với tôi.
Toàn thể dân tộc Việt Nam hân hoan đón chào buổi bình minh của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa xây dựng trên nền tảng nhân quyền với tiêu chí “Độc lập-Tự do-Hạnh phúc”, được bảo đảm bằng “Hiến pháp 1946”. Chủ tịch Hồ Chí Minh được toàn dân ngưỡng mộ như một vị “cứu tinh dân tộc” và suy tôn là “Cha già dân tộc”, rồi được gọi bằng cái tên thân thiết là “Bác Hồ”.