NGUYỄN HUY TƯỞNG CÒN VỚI THỜI GIAN
VẤN ĐỀ VÀ SỰ KIỆN
HỒ SƠ BÁO CHÍ
GÓC TƯ LIỆU
Hỗ trợ khách hàng
0909 210 761
Hỗ Trợ Online
Mr. Cường

0909 210 761

Thông tin liên hệ
Điện thoại: 0909 210 761
Email: [email protected]
VIDEO CLIP
Liên kết website
Thống kê truy cập

CÂU CHUYỆN NHỎ PHÚT GIAO THỪA

( 21-01-2014 - 09:58 PM ) - Lượt xem: 1181

Mỗi chúa nhật Cha vẫn làm lễ, vẫn khuyên nhủ mọi người mỗi ngày ăn bớt lại một quả chuối. Mỗi quả cho là 1000 đồng đi. Một năm vậy là mỗi người dành được 365.000đ. Có thể giúp một em học sinh nghèo đóng học phí để thêm một em không thất học... Mỗi người chỉ nhịn một quả chuối thôi con ạ.

Tình cờ sáng nay, bạn rủ hú họa...đến thăm cha Thăng và Soeur Stanilas, Linh mục Tổng giám thị và Soeur giám thị của học sinh Thánh Mẫu Gia Định chúng tôi thời cấp 2,3.  May sao tôi đi được. Ừ ngay. Ngày cuối năm, vội vã, buổi sáng cuối cùng của năm 2013 bỗng thành một kỉ niệm xúc động...Tôi rời trường TM từ 1973 khi vừa xong lớp 9 để thi vào trường công lập nữ trung học Trưng Vương học lớp 10 vì TM không có ban C. Rồi 1975. Rồi 1979 tôi về U Minh Thượng dạy học...Ở xứ biển ấy 18 năm. Sài Gòn và những kí ức tuổi thơ có lúc tưởng chừng đã phai lãng nhạt nhòa. Bây giờ, tôi mới được gặp lại Cha và Soeur. Ôi, 40 năm... Thời ấy, có ai biết 40 năm sau sẽ thế nào nhỉ? Có ai biết, 40 năm sau ra sao...

Cha Thăng. Cha Tổng. Chiếc áo thụng đen. Cây thước gỗ dài trên tay. Nét mặt lúc nào cũng nghiêm khắc. Nghiêm với đám học trò láu nháu nghịch ngợm ham chơi. Và với chính mình. Nghiêm khắc, cứng rắn, lạnh lùng và sống vô cùng giản dị, thanh bạch. Gương mẫu đến mức khắc kỉ. Vì vậy sợ thì có sợ nhưng hình như chúng tôi chẳng đứa nào không kính trọng cha. Đó là kí ức của tôi về Cha, LM. Giuse Phạm Văn Thăng. Bây giờ, bước vào Nhà hưu dưỡng Hà Nội (có lẽ vì cha người gốc Hà Nội?) nhìn qua cửa sổ, một cụ già bình thường như bao cụ già khác, không có chiếc áo thụng đen...chợt có cảm giác như đang nhìn thấy ba tôi...vẫn hay ngồi ở chiếc bàn bureau ở nhà như thế, như thế...; đang lặng lẽ một mình chong đèn ngồi đọc sách. Ngày mai, 2014 là cha tròn 86 tuổi. Nỗi sợ hãi thời thơ ấu xa xưa đã không còn nhưng niềm yêu kính vẫn cứ trào dâng... Cha đâu nhớ tôi. 40 năm rồi mà...Có mỗi Bạch Nguyệt và các bạn ở gần, thường xuyên đến thăm viếng Cha và Soeur thôi. Nhưng tôi biết, thời gian có đi qua bao lâu, trong kí ức của cha chúng tôi vẫn mãi là những đứa học trò con nít ngày nào, những đứa học trò mà Soeur Stanilas kể Cha Thăng yêu cầu các soeur giám thị, hễ vô Thánh Mẫu là phải áp dụng kỉ luật sắt! Vâng. Kỉ luật sắt.

Và, câu chuyện sáng nay cứ vấn vít trong đầu, nhoi nhói trong tim...

- Các con làm nghề gì? Chào thưa xong, bốn đứa an vị, cha hỏi ngay:

Bạch Nguyệt chỉ tôi và Hơ Phấn:

-Hai cô này là cô giáo. Còn cô này là bác sĩ sản khoa.

- Cô giáo thì hay nói về Bác Hồ. Bác sĩ sản có phá thai không?

Ôi trời, câu hỏi thật bất ngờ. Mai Hồng vội nói ngay: -Không có đâu cha ơi...

- Các con có ai không đi đạo không? Dạ con. Tôi trả lời. Cha vẫn thản nhiên không đổi sắc giọng.

- Cha không phân biệt chuyện đó. Trước kia cha còn ở Bác Ái, có lần một nhà sư mời đến dùng cơm nói chuyện Đạo-Đời. Bên Công Giáo, bên Phật giáo...cả hai đều giữ lễ, chào hỏi xong, chưa ai mở lời. Lẽ ra chủ nói trước. Nhưng cha nói luôn: Tôi lớn tuổi hơn tôi nói trước. Tôi và Ông có 3 điểm giống nhau: Ông đạo tôi cũng đạo. Ông tu tôi cũng tu. Ông Thiện tôi cũng Thiện. Còn chân lý thì vô cùng, chưa ai nắm bắt được hết. Thế là cùng cười xòa, ăn cơm vui vẻ...chẳng tranh luận gì nữa. Còn Đạo hay Đời cũng đều cần có nhau. Có Đạo mà không có Đời lấy ai mà dạy? Có Đời mà không có Đạo thì lấy gì mà học?

Câu chuyện dang dở vì một cú điện thoại gọi đến hỏi thăm cha... Hóa ra ông cụ 86 tuổi neo đơn, đang sống tuổi già ở nhà nghỉ dưỡng của giáo phận TP. vừa bị bọn "đạo chích" giả dạng con chiên, lẩn vào khi cha đi ăn cơm trưa, vét sạch mấy đồng bạc cha gom góp dành dụm lo hậu sự. Hỏi có tìm được thủ phạm không, cha thản nhiên: Thôi, nó nghèo túng khốn khổ quá mới phải làm bậy. Nó vào tận nhà thờ lấy của các cha già yếu là nó đã cùng đường...Có lần, có con chiên còn đưa tờ 100 đôla, xin lễ 50 đô...trả lại 50 đô. Cha sờ thấy tờ giấy lạ lạ... Nhìn kĩ hóa là 100 đô la...âm phủ!

Trời đất. Chuyện như đùa. Thời buổi hết chỗ nói. Đưa cả tiền âm phủ đến...gạt linh mục làm lễ cho mình!!!

- Mỗi chúa nhật Cha vẫn làm lễ, vẫn khuyên nhủ mọi người mỗi ngày ăn bớt lại một quả chuối. Mỗi quả cho là 1000 đồng đi. Một năm vậy là mỗi người dành được 365.000đ. Có thể giúp một em học sinh nghèo đóng học phí để thêm một em không thất học... Mỗi người chỉ nhịn một quả chuối thôi con ạ. Nhà thờ chỉ dạy các con tránh làm điều dữ, điều ác...mà thiếu sót là không dạy yêu thương...

Đôi mắt cha bỗng xa xăm hơn..., lặng lẽ hơn..., một thoáng...

Trong đầu óc tôi lần lượt hiện lên mười điều răn Đức Chúa Trời, những kinh Sáng danh, kinh Kính mừng, kinh Lạy Cha... 40 năm xưa mỗi đầu buổi cuối buổi học chúng tôi vẫn đọc thuộc lòng mà tâm trí chắc chẳng mấy để tâm...

Cha ơi...

                                              ***

          Các bạn chuyển cho cha món quà của hai bạn ở Mỹ gửi về biếu cha, và chút lòng mấy đứa trò cũ chúng tôi... Cha vui vẻ:

- Các con có lòng thì cha nhận, nhưng cha sẽ bỏ vào quỹ người nghèo...

Thương nghẹn lòng...Cha có giàu có gì cho cam...căn phòng tập thể nhỏ, sơ sài...chỉ có những vật dụng sinh hoạt cần thiết tối thiểu...Trên chiếc bàn nhỏ của cha ở góc phòng, tôi đếm mà rưng rưng: 4 củ khoai lang nhỏ, 1 quả chuối già...Thế thôi.

Nắm bàn tay có nhiều vết kim tiêm thuốc của cha, khủy tay còn bầm vì cha mới bị ngã; nhìn đôi chân sưng phù của cha...tôi không còn nhớ cây thước gỗ to khủng khiếp và chiếc áo thụng đen lạnh lẽo nữa...trước mắt tôi là một tấm lòng nhân hậu, đáng quý đáng trọng biết bao...

Một quả chuối.

Con làm được. Con làm được, Cha à...

                                                  ***

          Pháo bông bắt đầu đì đùng xa xa...

Không biết đêm nay...giao thừa 2014 nhà nước đã chi bao nhiêu tiền cho lễ hội pháo hoa này? Không biết bao nhiêu đèn sáng rực diêm dúa dày đặc ở các tuyến đường Lê Duẩn, Lê Lợi, Lê Lai, Đồng Khởi, Nguyễn Huệ... tính thành bao nhiêu quả chuối cha nhỉ?

          Xin chia sẻ câu chuyện một- quả -chuối của cha với mọi người thân yêu của tôi giây phút này...mong yêu thương sẽ nối những yêu thương...

2013 còn 1, 2 phút cuối là ra đi không bao giờ trở lại...

Như chúng ta, “không ai có thể tắm hai lần trong một dòng sông”...

Thương quý cầu xin một năm mới an lành, hạnh phúc, tốt đẹp đầy ấm áp yêu thương đến gia đình, cha mẹ, anh em và tất cả mọi người trong giây phút thiêng liêng này...

Chào 2014...

NHÀ GIÁO HOÀNG KIM OANH

Các Bài viết khác