NGUYỄN HUY TƯỞNG CÒN VỚI THỜI GIAN
VẤN ĐỀ VÀ SỰ KIỆN
HỒ SƠ BÁO CHÍ
GÓC TƯ LIỆU
Hỗ trợ khách hàng
0909 210 761
Hỗ Trợ Online
Mr. Cường

0909 210 761

Thông tin liên hệ
Điện thoại: 0909 210 761
Email: [email protected]
VIDEO CLIP
Liên kết website
Thống kê truy cập

MỘT BUỔI SINH HOẠT CLB THƯỜNG KỲ NHƯNG HIẾM CÓ

( 23-09-2016 - 07:46 AM ) - Lượt xem: 1064

Sáng ngày 4/9/2016, buổi sinh hoạt thường kỳ của CLB diễn ra một sự kiện khá đặc biệt trong không khí đầm ấm với hiện diện của hơn 50 thành viên và một số bạn bè của nhà văn Nguyễn Khoa Đăng. Đây là mội sự kiện chưa một lần diễn ra ở CLB, đó là mừng thọ 75 tuổi nhà văn Nguyễn Khoa Đăng, một thanh viên của CLB

“Dù nhỏ bé, nằm khuất lấp giữa mênh mông sa mạc, nhưng không ít hạt cát vẫn mơ có một ngày thân phận bèo bọt của mình được một đấng quân vương để mắt tới rồi đem đính lên mũ mão của ông , để từ đó được cả bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng, trầm trồ”. Chi tiết tôi vừa nhắc có trong một truyện của đại văn hào Pháp Voltaire (1694-1778). Hạt cát nhỏ nhoi giữa sa mạc mênh mông còn mong như thế, huống chi là con người, đặc biệt những người cầm bút, những người tự gánh trên vai sứ mệnh của người khổng lồ : Đem chuyện trăm năm trở lại bàn. Những người này ý thức về sự tồn tại của cá nhân, của công việc luôn hiện hữu, luôn là điều cháy rực trong lòng họ.

Tôi nhớ đến nhà văn Nguyễn Khoa Đăng, với những kỷ niệm ngày đầu tiên ông tham gia Câu lạc bộ Người yêu sách Nguyễn Huy Tưởng, tại Thư viện Tư nhân Phạm Thế Cường trong một ngôi nhà không mấy bề thế trên đường số 8, Phường 11, quận Gò Vấp, Tp Hồ Chí Minh.

 Hôm ấy, nhà văn Nguyễn Khoa Đăng nhắc đến một câu chuyện mà tôi tin rằng ai nghe qua cũng khó làm ngơ. Ông kể, có một nhà văn tên tuổi không chói sáng lắm để tác phẩm được người đời ưu ái in đi in lại hoặc được cất giữ vững bền trong tàng thư, trong lòng người mến mộ. Nhưng dù thế, là nhà văn, ông vẫn muốn giữ tiếng nói của ông tồn tại lâu dài. Gặp trường hợp này thường thì con cháu nhà văn sẽ thay ông làm chuyện này. Nhưng khốn nỗi, con cháu ông, chúng lại không thích văn chương. Nguy cơ tác phẩm của ông biến thành giấy lộn sau khi ông mất chắc chắn chỉ là ngày một ngày hai. Dĩ bất biến, ứng vạn biến, nhà văn kiên quyết không thể để tác phẩm của mình sớm biến vào quên lãng. Ông nghĩ ngay đến ngôi trường quê ông, nơi ông học thời còn nhỏ. Rất may nhà trường đã tiếp nhận và nâng niu tác phẩm của ông. Từ đó, ông có thể mỉm cười nơi chín suối khi thấy sách của mình vẫn được thầy trò nơi này lưu giữ và thường xuyên sử dụng.

CLB chúc mừng sinh nhật nhà văn Nguyễn Khoa Đăng

Kể xong câu chuyện trên, Nguyễn Khoa Đăng rưng rưng hai mi mắt. Ông nói rằng: giờ đây, với Thư viện tư nhân Phạm Thế Cường và Câu lạc bộ Người yêu sách [mang tên] Nguyễn Huy Tưởng trực thuộc nó, ông không còn phải lo cất giữ tác phẩm của mình như ông nhà văn không may kia nữa. Thư viện này với Câu lạc bộ (CLB) ấy đã và sẽ lo giúp ông. Ông còn suy rộng ra, đây sẽ là nơi lưu giữ lâu dài phần cốt (và cả phần hồn) không những cho ông mà còn cho rất nhiều nhà văn Việt Nam khác nữa! Đấy là một lẽ; mà còn có thêm lẽ khác nữa như tôi trình bày dưới đây. Tôi biết những ngày này Nguyễn Khoa Đăng cũng đang có những nỗi niềm trăn trở. Bởi vì trong tháng 9 vừa qua, CLB đã có một buổi sinh hoạt, một việc làm theo ông là rất đặc biệt, có nhiều ý nghĩa. Ấy là vì theo lệ thường, CLB chỉ tổ chức sinh hoạt (giao lưu, hội thảo…) về những tác phẩm và cuộc đời của những người đã khuất, tức là những gì đã “cái quan định luận” (đóng quan tài rồi mới biết ai đúng ai sai); còn những nhân vật đang sống sờ sờ trên cõi đời này, thì CLB chưa tính đến. Vậy mà, với Nguyễn Khoa Đăng, không hiểu vì lý do gì Ban Chủ nhiệm lần này đã phá lệ, đã tổ chức “tế sống” khi ông vẫn còn đang khỏe mạnh. Đây là điều rất mới, hoàn toàn chưa có tiền lệ. Đó là hôm 4-9-2016, nhân dịp nhà văn Nguyễn Khoa Đăng bước qua tuổi 75 (Ông sinh năm 1940 nhưng giấy tờ lại ghi 1941), CLB đã tổ chức một buổi hội thảo về các tác phẩm của ông. Hôm ấy có rất nhiều điều làm Nguyễn Khoa Đăng phấn khích, phấn khích đến nỗi ông phải nói rằng: giá ngay sau đây ông có chết thì ông cũng đã yên lòng. Yên lòng vì đời ông đã viên mãn. Phấn khích vì các thành viên trong CLB từ cách cháu thanh thiếu niên đến các cụ già bảy tám mươi tuổi đều có mặt đông đủ. Phấn khích vì CLB dành hẳn tờ nguyệt san số 57 đăng bài viết về ông. Và phấn khích vì có nhiều tác giả viết bài đã nói trúng ý ông. Cú ôm hôn thắm thiết bất ngờ giữa ông và tác giả Lê Vinh Quốc trên hội trường là một biểu hiện văn hóa nói lên điều đó. Cũng lại phấn khích vì trong ngày trọng đại này, Nguyễn Khoa Đăng đã nhận được rất nhiều lời chúc phúc từ bạn bè, trong đó không thể không kể lẵng hoa và những câu thơ hóm hỉnh mà nhà thơ thần đồng Trần Đăng Khoa, thay mặt Hội Nhà văn Việt Nam, dành cho ông. Buổi sinh hoạt Câu Lạc bộ kỳ này phải nói là một buổi sinh hoạt đặc biệt rất đáng được nâng niu trân trọng.

 Tôi xin được dùng bài viết này làm một món quà kính tặng Lễ Kỷ niệm 5 năm ngày thành lập Câu lạc bộ Người Yêu sách [mang tên] Nguyễn Huy Tưởng

 

LÝ THẮNG

Các Bài viết khác