NGUYỄN HUY TƯỞNG CÒN VỚI THỜI GIAN
VẤN ĐỀ VÀ SỰ KIỆN
HỒ SƠ BÁO CHÍ
GÓC TƯ LIỆU
Hỗ trợ khách hàng
0909 210 761
Hỗ Trợ Online
Mr. Cường

0909 210 761

Thông tin liên hệ
Điện thoại: 0909 210 761
Email: [email protected]
VIDEO CLIP
Liên kết website
Thống kê truy cập

MỖI SỐ MỘT CHÂN DUNG » Phê bình và bình luận
Duyên văn đã xui khiến tôi gặp và quen biết Trần Hoài Dương qua Nhật Tuấn, Trần Mạnh Hảo và tôi thường gọi vui đó là nhóm tam kiệt Bắc Hà ở quận Phú Nhuận. Trong nhóm tam kiệt ấy, dẫu tôi biết Trần Hoài Dương hơi muộn, nhưng đọc tác phẩm của anh khá nhiều từ những năm 80 của thế kỷ trước
Gặp được tác phẩm hay của bè bạn, của Bằng Việt, Hoàng Hưng, Ca Lê Hiến… anh Dương lại chép. Cứ chép tay mà thành sách quý riêng mình có. Và giữ nếp cần mẫn kiến tha chữ như thế. Có lần, Trần Hoài Dương dành tới 3 buổi để chép tay Đêm Tháp Mười của Lê Văn Thảo tại sân vườn của hội VHNT Việt Nam,
Nhớ Trần Hoài Dương, nhớ đôi mắt đượm buồn, giọng nói nhỏ nhẹ, ấm áp tin cậy của ông, tôi cũng hay nghĩ về điều này, đặc biệt là khi biên tập truyện dài “Miền xanh thẳm” ở lần in đầu tiên năm 2000
Về văn, so với những người cùng thời ông không có tầm vóc lớn như Nguyên Hồng, Nam Cao hay Nguyễn Tuân. Tôi có đọc một số tác phẩm của ông cũng không để lại nhiều ấn tượng. Nhưng “Vợ nhặt”, không nghi ngờ gì là siêu phẩm hay nhất để đời của nhà văn Kim Lân.
Ông trời sinh ra giọt thời gian. Giọt thời gian để chiêm nghiệm thứ đã qua. Nhớ hồi ấy sao khổ mà quý nhau thế? Khi tất cả đã đi xa rồi, đi trọn cả một cuộc đời nhiều lúc ngồi lại mới thấy thời đẹp nhất là thời thơ ấu, thời tuổi trẻ. Chỉ giọt thời gian trong trẻo mới gợi cho ta những kỷ niệm ùa về…
Tôi bị thu hút bởi tính mạnh dạn của thằng Bảo, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên Bảo xuất hiện. Nụ cười thật tươi, mà ta dễ dàng tìm thấy ở những đứa trẻ tính tình hướng ngoại, vài giây e thẹn hiếm có của Bảo khi phát hiện thầy Tín cũng đang có mặt, đã để lại cho tôi rất nhiều cảm tình.
Ký ức của thời niên thiếu hiện lên trong văn của Trần Hoài Dương trong sáng và đẹp vô ngần. Gian khổ, khó khăn là người thầy tốt để dạy cho con người ta bài học quý về hy vọng.
tác phẩm "Miền Xanh Thẳm" không có tính tranh biện, cũng chưa có sự phong phú, nhiều chiều để đáp ứng nhu cầu muốn đọc thấy sự sâu sắc, đa chiều về một thời kì lịch sử của miền Bắc Việt Nam sau năm 1954.
Cho đến khi mở từng trang sách để về “Miền xanh thẳm" của Trần Hoài Dương, tôi mới khám phá ra nội tâm sâu thẳm của nhà văn, người đã dốc hết lòng mình chuyên chú viết những con chữ, những câu chuyện vô cùng đẹp đẽ, dịu dàng và tử tế đến như vậy cho thiếu nhi.
Cùng với Hành trình ngày thơ ấu, Miền thơ ấu, Tuổi thơ dữ dội, Phía núi bên kia,… thì Miền xanh thẳm là cuốn sách ám ảnh tuổi thơ tôi. Nói ám ảnh, không phải vì đây là một tác phẩm âm u, đen tối hay rùng rợn gì, mà bởi vì nó hay quá, và bởi vì tôi thích nó, rất thích.
Miền xanh thẳm không phải là một tiểu thuyết hoàn chỉnh, có phần thiên về tự truyện nhiều hơn, tôi đoan chắc rằng đây cũng chính là tuổi thơ của tác giả. Câu chuyện không kịch tính, không ly kỳ nhưng tôi vẫn thấy hấp dẫn vô cùng
(Vài dòng bút ký của một độc giả không phải là nhà văn, nhà thơ, lại càng không phải nhà phê bình văn học, mà chỉ là một học sinh đã từng tham dự kỳ thi HS giỏi Văn toàn miền Bắc và có rất nhiều cảm nhận đồng điệu với tác giả sau khi đọc truyện của ông với một lòng kính trọng)*
« 1 2 3 4 5 »